Một quyển sách
đã truyền cảm hứng cho hơn 350 triệu người
thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc

Cộng sản vẫn chưa bị kết thúc

25/07/2007

John Kusumi – Ngày 05 tháng 7 năm, 2007 01:24 PM EST

Bài nói chuyện trong cuộc dưới đây được đọc tại Ðài tưởng niệm các Nạn nhân của Cộng sản tại Hoa thịnh đốn vào ngày 2 tháng 7, 2007

Cho tôi gởi lời chào đến tất cả các bạn hữu của tự do Trung quốc và đến tất cả các bạn có mặt hôm nay. Bài nói chuyện hôm nay thật sự là nói với George Bush, tổng thống Mỹ, và cho Jacques Rogge, Chủ tịch Tổ chức Thế vận hội; và cho dư luận báo chí Mỹ, những người mà họ còn gọi là Ông Chủ bút. Họ chính là những người mà tôi muốn nói đến, nhưng mà các bạn đều được hoan nghênh để theo dõi và xem thử bài nói chuyện của tôi như thế nào.

Về vấn đề những gì đang xảy ra tại Trung quốc hiện nay, tôi chỉ có thể kêu gọi các nhân vật ở trên nên từ chức. Rất rõ ràng, có một điều: Tổ chức Tự do và dân chủ cho Trung quốc đã mạnh hơn nhiều và được ủng hộ vì mọi người đều muốn tẩy chay Thế vận hội vì chế độ Cộng sản tàn bạo tại Bắc kinh. Thật sự là sự đau đớn vô cùng vì chính sách khủng bố Pháp Luân Công, chính sách kiểm duyệt mạng Internet, vì sự bức hại trước Thế vận hội, vì sự mổ cắp các nội tạng từ các tù nhân lương tâm, tra tấn — và các thảm trạng khác. Những vấn đề này đã làm cho lương tâm nhân loại phải nhức buốt.

Tổ chức này đã chứng tỏ được rằng phải chấm dứt chế độ Cộng sản tại Trung quốc. Chế độ đảng Cộng sản Trung quốc (ÐCSTQ) đại diện cho sự giết hại không gớm tay và điều này tuyệt nhiên không chấp nhận được. Và hơn nữa, đây là vấn đề hệ trọng giữa sống và chết cho tất cả những ai đang bị Cộng sản Trung quốc giết hại hiện nay.

Nếu Hoa kỳ có được một vị tổng thống cương quyết hơn, hay tôi muốn nói rằng có trách nhiệm? Như tôi nói trong bài nói chuyện, ông ta sẽ thách thức Trung quốc về chính sách chà đạp nhân quyền của họ. Nếu tất cả những người có mặt tại đây nói rằng “Chấm dứt giết hại ngay lập tức”, thì tại sao tổng thống Hoa kỳ không nói được như thế?

Dường như chúng ta có thể tóm tắt chính sách Hoa kỳ với Trung quốc như sau: “dẹp bỏ hết tất cả mọi thứ để chế độ của Chủ tịch Mao được tồn tại”.

Gỉa sử như nếu một tổng thống Mỹ không quá thân thiện với chủ nghĩa của Mao, hay tôi nên nói rằng họ thân thiện hơn với nhân dân Mỹ? — nếu vậy, thì chính sách hôm nay không đứng vững được. Nó sẽ bị xem là bán đứng nhân dân, và là chủ nghĩa luồn cúi, ăn mày. Nó không phải là cách mà người Mỹ đứng nhìn những thảm trạng về diệt chủng, giết hại hàng loạt, và chính sách chà đạp nhân quyền có hệ thống.

Nếu Tổ chức Thế vận hội thế giới có được một vị chủ tịch không hờ hững, hay tôi muốn nói là có trách nhiệm? Không những chỉ thách thức Trung quốc về chính sách khủng bố, vi phạm nhân quyền của họ; mà ông ta còn có thể đưa ra những lời cảnh cáo về chính sách giết hại tự do của ÐCSTQ tại Trung quốc – và họ còn ủng hộ một chính sách giết hại khác tại Darfur – đây cũng là điều phải tẩy chay Thế vận hội. Nếu tất cả chúng ta đều nói “Chấm dứt giết hại ngay lập tức”, thì tại sao Tổ chức Thế vận hội Thế giới không còn chút danh dự và không có lương tâm? Ông Rogge, Thế vận hội tại Bắc kinh của ông đã không bao giờ được chấp nhận về mặt chính trị. Trung quốc chiếm kỷ lục thế giới về giết người hàng loạt, và đứng tổ chức Thế vận hội là một phần thưởng không xứng đáng vì tội ác chống nhân chủng của chúng.

Nó làm cho lương tâm nhân loại bị khủng hoảng một lần nữa khi nghĩ đến Ủy ban Thế vận Thế giới. Vết nhơ của những Thế vận hội như thế này thối nát không tả xiết. Chúng được so sánh vói Thế vận hội năm 1936 trong thời Ðức quốc xã của Hitler; thực ra nó còn tồi bại hơn 1936. Hồi năm 36, thời giết hại của Hitler chưa xảy ra; chưa có thấy giết chóc, tàn sát của Ðệ nhị thế chiến xảy ra; những việc đó còn trong tương lai, chưa xảy ra, cho thế giới.

Cộng sản Trung quốc tạo cho hình dáng Hitler chỉ là tên phá rối không nghề ngỗng gì, vì họ đang giữ kỷ lục giết người bên trong Trung quốc còn nhiều hơn thiệt hại hay số người bị giết hại trong thời Ðệ nhị thế chiến trên toàn cầu! Con số người bị ÐCSTQ giết hại đã trên 80 triệu, và Tổ chức Thế vận Thế giới đã nên suy nghĩ điều này trước khi họ quyết định về địa điểm tổ chức (một quyết định mà tôi nghi rằng đã bị mua đứng hết).

Nếu như nước Mỹ có một dàn dư luận được xác nhận to lớn như bây giờ – một cơ quan to lớn về dư luận hơn là một đám người đùa giỡn cho vuị như là đám múa rối che đậy bọn hề? Nếu như thế thì, nhân dân Mỹ đã đón nhận nhiều tin tức về vi phạm nhân quyền, nô lệ lao động, khủng bố tôn giáo, giết người tự do, giết người hàng loạt, diệt chủng, và mổ cắp các nội tạng của chế độ Cộng sản Trung quốc. Sau khi họ nghe tất cả tin tức đó, áp lực sẽ có với tổng thống Mỹ và Chủ tịch Tổ chức Thế vận Thế giới sẽ có hành động về những giết người hàng loạt đang xảy ra — đây là thảm trạng của nhân chủng tệ hại nhất trong lịch sử — và họ, vâng chính họ cũng sẽ ngăn chận Thế vận hội 2008, một tai nạn khủng khiếp về quan hệ với quần chúng đang chờ đợi.

Nên có một ai đó nên nói với Trung quốc rằng trước khi bạn cười khoe trước ống kính, bạn nên làm sạch những vết rau dền dưới chân răng bạn. ÐCSTQ là vết rau dền đang nhét trong răng của Trung quốc. Trừ dứt Cộng sản trước, trước khi ban tổ chức Thế vận hội thì sẽ được thế giới chú trọng. Thật ra, tôi muốn nói với Trung quốc: Tự do trước hết, sau đó mới tới Thế vận hội! Mùa hè này, sẽ có một Liên minh mới về Tự do Trước hết , Thế vận hội Thứ hai. Trung quốc sẽ bị mất mặt trừ phi họ trở thành một quốc gia tự do trước khi tổ chức Thế vận hội.

Tuy nhiên tôi vạch qua một bên. Nếu như dư luận tại Mỹ ít bị thối nát hơn, hay tôi nên nói là có trách nhiệm hơn? Thay vì chơi trò đùa tại Hoa thịnh đốn, một hãng tin đúng nghĩa nên vạch trần trò chơi tại Hoa thịnh đốn. Cho tôi nói rõ điều này hơn về cái trò chơi mà tôi muốn vạch ra. Có đến 25% nhân loại vẫn còn dưới ách thống trị của Cộng sản; nhưng trò chơi tại Hoa thịnh đốn là tuyên bố chiến thắng và đã gát chân lên bàn, không còn nghĩ đến nạn Cộng sản nữa.

Tôi đang đứng ngay tại Ðài Tưởng niệm về các Nạn nhân của Cộng sản này, chừng hai tuần sau khi George Bush cũng có mặt tại đây để khánh thành Ðài Tưởng niệm. Cám ơn đã khánh thành Ðài Tưởng niệm, nhưng bài nói chuyện của George Bush trong hôm đó cũng dẫn theo cái trò chơi mà tôi nói ở trên. Bằng cách tuyên bố chiến thắng với Cộng sản, với tất cả những lời lẽ “trong quá khứ”, có nghĩa rằng nó không còn xem Cộng sản là một vấn nạn để rằng, trên vấn đề này, những bàn chân của George Bush có thể chạy về cái bàn của George Bush. Tôi thấy rất rõ trò chơi này, ông Tổng thống ạ!

Và vì thế ông Tổng thống ơi, và ông Chủ tịch Thế vận Thế giới, và ông Ngài Chủ bút, tôi thấy rõ những trò chơi của quý ông không chỉ ở tại các vận động trường. Các trò chơi của qúy ông là những vấn đề liên quan đến sống và chết; và, trò chơi của quý ông là làm chậm trễ sự giải cứu — số mạng của nhiều người mà đáng ra họ đã được cứu.

Tại sao Trung quốc được “chào mừng để tiếp tục chà đạp nhân quyền?” Ði ngược lại thời gian cho hiện tượng này cần phải có một bài nói chuyện khác, cần phải ám chỉ đến tổng thống Bush cha và Bill Clinton. Một câu nói ngắn có nghĩa là các ngài chính là cha đẻ của chúng. Sự chào mừng của Trung quốc là những điều mà quý ngài tặng cho họ đó.

Ngậm câm miệng đã gây nên sự giết hại đó. Quý ngài những công cụ trước khi nó xảy ra, và cũng những công cụ sau khi nó xảy ra. Nhưng, là những kẻ ngậm câm miệng, là quý ngài đã cấp giấy phép cho Cộng sản Trung quốc, thì cũng không sai để nói rằng quý ngài “là những công cụ khi nó đang xảy ra”. Văn minh Á đông có một cơ hội tốt về tự do nếu văn minh Tây phương không bị lãnh đạo bởi những tên công cụ, nín thinh khi có diệt chủng, hay tôi phải nói rằng “nếu nó được lãnh đạo bởi những người có trách nhiệm nhiều hơn?”

Ðạo đức, lòng hối hận, giá trị và lương tâm của qúy ngài đang phơi bày ra trước mắt và sẽ bị lịch sử đánh giá. Ván cờ của quý ngài đang sụy đổ đó. Sẽ có người đứng ra nháy mắt, và người đó không phải là phong trào dân chủ của Trung quốc. Cám ơn đã nghe bài nói chuyện của tôi.

http://www.theconservativevoice.com/article/26453.html

Ngày đăng: 25-07-2007